CHUYỆN KỂ CỦA CÂY TÁO

CHUYỆN KỂ CỦA CÂY TÁO

Thung lũng Uta, Hoa Kỳ… Một chiếc ôtô đỗ trước một tiệm ăn nhỏ. Bước ra khỏi xe là hai người, có vẻ là cha con. Người cha khoảng 50 tuổi, trong có vẻ thành đạt, còn đứa con chừng khoảng 20. Cậu ta chuẩn bị được nhận vào làm tại một công ty điện tử lừng danh. 

Hai cha con dắt nhau đi vào tiệm, chọn một bàn và gọi một bữa nhẹ. Trong khi chờ người phục vụ quay lại, người cha bắt đầu kể một câu chuyện:

- “Con ạ, cái tiệm này, 40 mươi năm trước đây có một cây táo khổng lồ, nổi tiếng nhất thị trấn này. Có một đứa trẻ rất thích ăn táo và hằng ngày đến chơi với nó. Nhặt những chiếc lá rơi, ăn những quả táo mọng đỏ, leo lên và ngủ trên những chặc ba của nó vào buổi trưa, ngắm nhìn những tia nắng nhỏ xuyên qua kẻ lá. Cây táo cũng thích chơi cùng đứa bé, nên luôn để dành những trái táo ngọt nhất, mọng nhất cho chú bé. Thế nhưng thời gian trôi qua, và chú bé ngày càng ít chơi với cây táo hơn. Một ngày nọ, chú bé quay lại dưới gốc táo với bộ mặt buồn rười rượi.

- Hãy chơi với ta đi nào! Cây táo rì rào.

- Cháu không còn là một đứa trẻ nữa, cháu muốn có một chiếc xe đạp thật đẹp để đi học, nhưng cháu không có tiền.

- Ồ, đó không phải là vấn đề đâu, cháu hãy hái những quả táo chín này và đem bán chúng, những quả táo có thể phần nào giúp cháu đó!

Dứt lời, cành lá của cây táo xao động, hiện lên những quả táo đỏ rực trên nền xanh lá cây thật đẹp. 1,2,3… rồi tất cả những quả táo đẹp nhất, ngon nhất thi nhau rơi lộp bộp xuống đất. Cậu bé sung sướng vồ lấy những qua táo, rồi không biết cậu lấy đâu ra một chiếc túi con, nhét hết táo vào. Cậu bé bỏ đi với nhiều táo trong túi và một nụ cười trên môi, nhưng không trở lại chơi với cây táo. Cây táo buồn.

Thời gian trôi qua, cậu bé quay trở lại với cây táo, và nó rất mừng:

- Hãy chơi với tôi, cậu bé!

- Cháu có ít thời gian lắm. Cháu phải làm nhiều việc để nuôi sống gia đình!

- Ra là cậu có gia đình rồi đấy! Hãy dẫn lũ trẻ đến chơi với tôi…

- Chúng vẫn chưa có nhà ở.

- Ta không có nhà để cho cậu, nhưng ta có những cành nhỏ. Hãy chặt những cành của ta, cậu bé có thể làm một căn nhà nho nhỏ.

Cậu bé chặt hết những cành lớn cành nhỏ, chất lên xe và dong ngựa đi. Trông cậu bé rất vui mừng nhưng cái cây không thấy cậu ta quay lại nữa. Nó buồn.

Nhiều năm trôi qua, cậu bé quay lại với cái cây:

- Xin lỗi, cậu bé của ta, ta không còn gì để cho cậu nữa, ta không còn những quả táo xinh đẹp nữa rồi!

- Cháu không còn cái răng nào để ăn táo nữa – Cậu bé trả lời.

- Ta cũng không còn những chạc cây cho cậu leo lên ngủ nữa.

- Cháu đã quá già để làm những việc ấy!

- Ta thật sự không còn gì để cho cháu nữa. Những gì ta còn lại chỉ còn là một bộ rễ đã héo khô. Cây táo ngậm ngùi nói.

- Cháu không cần gì nhiều, tất cả những gì cháu cần bây giờ là một chỗ có thể ngồi được và nghỉ ngơi.

- Vậy thì hãy ngồi xuống cái gốc cây này đi, cây táo cười độ lượng.

Quả thực nhiều năm trôi qua, cậu bé đã là một ông già móm mém. Ông ngồi xuống gốc cây. Trên mặt nở một nụ cười vui sướng, nhưng từ khóe mắt già nua, hai giọt nước mắt trong vắt chảy ra…

Người cha kết thúc câu chuyện, ông uống một ngụm cà phê, và nhìn vào mặt đứa con đang ngây ra:

- Con ăn cái gì đi, cây táo chính là cha mẹ của bố. Khi bố còn bé bố rất thích chơi đùa với ông bà nội… Khi bố lớn lên, bố rời bỏ ông bà mà đi, chỉ quay lại với ông bà khi cần một cái gì đó hoặc đang gặp khó khăn. Ông bà luôn ở đó để giúp đỡ bố và cho bố tất cả những gì ông bà có thể có để làm bố vui lòng.

 Lời người viết: Bạn hãy chuyển bài báo này đến cho bạn bè mình xem, và hãy yêu quý cha mẹ, ông bà mình hơn nữa, đừng biến họ thành cây táo.

← Bài trước Bài sau →
Icon-Zalo Zalo Icon-Messager Messenger Icon-Facebook Facebook Lên đầu trang